Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Backhand - điểm yếu được định sẵn

Trong một cuộc phỏng vấn, một tay vợt từng nằm trong Top 10 thế giới đã tâm sự với tôi rằng cú backhand của anh thật tệ. Đó là một trong những khoảng khắc hiếm hoi khoảng cách cực lớn giữa các tay vợt trình độ giải trí và chuyên nghiệp dường như tan biến. Làm sao một người choi tennis để kiếm sống có thể chấp nhận cú đánh của mình thấp? Có đấy. Nếu mổ xẻ giới chuyên nghiệp, có vô số ví dụ về các tay vợt mang “của nợ” rành rành. Bạn nhớ Andy Roddick chứ? Cú volley hoặc backhand của anh ta đó.
 
Dĩ nhiên, cũng có những tay vợt hoàn hảo, Roger Federer là điển hình nhất. Song hầu hết tay vợt chuyên nghiệp giống chúng ta, nhưng người chơi giải trí ở điểm: họ có điểm mạnh và họ cũng có những “của nợ”.
 
Cú forehand của tôi khiến tôi suy nghĩ về điều đó. Nó là cú đánh hay nhất và hầu như không bao giờ khiến tôi phiền lòng. Nó tuyệt đối có cảm giác tự nhiên kể từ lần đầu tôi cầm vợt kiểu “trời sinh ra thế”. Khi còn là đứa bé chưa được huấn luyện, forehand là cú tôi muốn đánh và là cú duy nhất mà tôi cảm thấy thoải mái. Khi bắt đầu những bài học tennis, các cú forehand càng củng cố cho tôi rằng nó đã được định sẵn vai trò bằng hữu với tôi trên sân. Đến giờ, dù trình độ của tôi khoảng 4, 0-4, 5 trên thang NTRP (National Tennis Rating Program) nhưng tôi vẫn cho rằng cú forehand của mình tốt hơn những người có điểm tổng quát cao hơn. NTRP hệ thống phân loại trình độ tennis với thang điểm từ 1-7 của Mỹ để từ đó người chơi quần vợt có thể chọn tham gia các giải đấu trên toàn nước Mỹ cho phù hợp.
 
Trái lại, cú backhand của tôi cho tôi cảm giác kỳ cục, gượng gạo ngay từ lúc tôi cầm vợt lần đầu tiên. Ngoài chuyện thời gian đưa vợt ra khoảng cách xa thân người rồi ép vào bóng, thực hiện mọi thứ trong cú đánh này trong lúc chạy đòi hỏi mức độ nhanh nhẹn nhất định nhưng đó lại là những chuyện tôi lảng tránh. Thế là, hầu như lúc nào tôi cũng chọn cách cắt bóng, chỉ đánh bóng khi tôi cảm thấy đặc biệt tự tin hoặc bị dồn vào thế đường cùng và đó là cách đối phó duy nhất.
 
Tuy nhiên, một số người lại “yêu” backhand, chẳng hạn như bạn của tôi. Đây là người cảm thấy backhand là cú đánh mà anh cảm thấy tự nhiên nhất trong động tác xoáy, vặn người rồi bung sức mạnh vào bóng.
 
Tôi luôn tự hỏi về những lý do khiến một số tay vợt chuyên nghiệp có khuynh hướng thiên về một số cú đánh nào đó, nhưng thường không có câu trả lời. Bạn sẽ nghĩ rằng ai đó chơi tennis để kiếm sống sẽ cống hiến hết mình để trở thành bậc thầy trong tất cả cú đánh, song thường thì điều đó không đúng. Sự thật phổ biến là họ, các tay vợt chuyên nghiệp dồn hết tâm sức vào một cú đánh mạnh nhất và xây dựng lối chơi xung quanh đó, sắp đặt mọi thứ để có thể dùng vũ khí mạnh nhất của mình.
 
Bạn có thể gọi đó là ngạc nhiên, lười nhác hoặc là mặc cho tự nhiên dạy bảo. Có lẽ các tay chuyên nghiệp hiểu được điều giống như tôi: Dù có tập luyện nhiều đến bao nhiều thì những cú đánh khác sẽ không bao giờ tốt như cú forehand của tôi. Và vì những cú đánh đó không đến với tôi một cách tự nhiên, chúng sẽ luôn dễ vỡ vụn dưới áp lực.
 
Tâm sự của tay vợt Top 10 nói trên khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn về những cú backhand mà tôi đã loay hoay đi tìm trong nhiều năm. Tôi tiếp xúc dùng cú forehand ưa thích của mình, tiếp tục tập thêm backhand dù vẫn coi nó là “của nợ”. Và tự hứa sẽ không tìm cách né tránh “của nợ”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét